Vương Quốc Màu Xám

/

Chương 207: Màu xuân đầy ắp tình nhưng mỏng nghĩa

Chương 207: Màu xuân đầy ắp tình nhưng mỏng nghĩa

Vương Quốc Màu Xám

Nhất Độ Quân Hoa

11.054 chữ

02-07-2023

Ngày năm tháng ba, hoa đào nở rộ, Yến Tiểu Phi đã tiếp nhận công việc trợ lý Tinh Tú thính tương đối thành thạo. Dù sao năng lực của hắn không kém cỏi, lại là đồ đệ Yến Trọng Hoan, ngộ tính là phải có. Chỉ là đối với sinh hoạt hằng ngày của Tần Thái thì hắn không đạt đến được trình độ như Đàm Tiếu. Nhiều lắm là nhớ cô chưa ăn cơm thì mua đến hộp cơm/

Dần dần Tần Thái tập luyện thuật tích cốc, thân thể cô có dị mắt chu cấp sinh lực, tự thân cân bằng khí âm dương. Thuật tích cốc vốn ăn không khí mà sống nên không quá khó khăn với cô. Sau khi biết sự thay đổi này, Yến Trọng Hoan đã dạy dỗ Yến Tiểu Phi một trận, đáng tiếc cho Yến Tiểu Phi không thể không từ thủ đoạn đi lấy lòng cô. Hắn chán ghét Tần Thái, tuy rằng khuất phục mà lòng lại không cam.

Hành động tiểu nhân bằng mặt không bằng lòng, dù hắn có muốn cũng làm không tới.

Ba tháng sau, Ứng Quả Nhi sắp tới ngày dự sinh. Trước một ngày Tần Thái đã xem xét thời điểm trong Thiên Đạo, là mẹ tròn con vuông. Ngay đêm đó liền phát sinh dị tượng, quả nhiên có người muốn thay đổi Thiên Đạo, chắc chắn là khiến Ứng Quả Nhi không thể sinh con bình an. Phản ứng của cô rất lạnh lùng, ngày hôm đó cô đẩy các bác sỹ y tá vốn chăm sóc cho Ứng Quả Nhi đi. Lúc Ứng Quả Nhi nổi lên từng cơn đau chỉ có cô ngồi bên cạnh.

Vị trí thai nhi không thuận, quả nhiên là khó sanh. Tần Thái đứng trước giường nhìn Ứng Quả Nhi đau đến ướt đẫm mồ hôi. Sau đó Tần Thái gọi cho Sa Ưng, bình tĩnh nói: "Tôi muốn một đứa bé mới sinh, con trai."

Sa Ưng hơi giật mình, nhưng lập tức tuân lệnh.

Ứng Quả Nhi bắt lấy tay cô, gương mặt vặn vẹo: " Gọi bác sỹ đến! Cô đừng hòng mưu hại con tôi!!"

Tần Thái đưa tay sờ lên bụng cô ta, quả nhiên không có hơi thở sự sống, là thai chết. Sao nhiều bác sỹ hộ sinh như vậy mà không phát hiện nó đã chết? Là ai thay đổi Thiên Đạo? Cô nhìn thẳng vào Ứng Quả Nhi đang nằm trên giường, cười dữ tợn: "Trong bụng cô đã là thai chết, làm sao đây?"

Tuy Ứng Quả Nhi đau đớn, nhưng ý thức vẫn còn rất tỉnh táo, cô ta vốn là Phán quan. Đặt tay lên bụng, lòng liền nặng nề đi. Đứa con này không phải quan trọng nhất, mấu chốt là đứa nhỏ này giúp cô ta có được địa vị. Ứng Quả Nhi nhìn Tần Thái, vừa chỉ xuất hiện cơn đau đẻ, còn một lát nữa mới sinh, cũng đủ cho hai người nghĩ cách. Hơn bốn mươi phút sau Sa Ưng đến. Anh rất cẩn thận, đặt đứa nhỏ trong một cái hòm thuốc xách vào trong.

Là một chú nhóc trắng trẻo mập mạp đang ngủ ngon lành. Tần Thái ôm nó từ trong hòm thuốc ra, vẻ mặt trìu mến mặc đồ đã chuẩn bị trước cho cậu nhóc. Ứng Quả Nhi khẽ căn môi, cuối cùng cô ta cũng hiểu ý Tần Thái: "Tôi sinh đôi, em trai chết vì tim không đập."

Tần Thái cười, vừa ma mị vừa mê hoặc lòng người.

Tuy rằng hai đứa chỉ sống một, nhưng Lục Thiếu Hoài vẫn cực kì vui vẻ, hơn nữa càng trân trọng đứa nhỏ còn sống này. Hắn đặt lên là Lục Hồng Huyên, ý là hưng thịnh quang minh. Hắn liên tục ngợi khen Tần Thái, sau đó ôn tồn an ủi Ứng Quả Nhi. Ứng Quả Nhi vội vàng ở cữ, cô ta phải nhanh chóng lấy lại vóc dáng lúc trước.

Lục Hồng Huyên rất khỏe mạnh, Tần Thái cũng vô cùng quan tâm nó.

Đây là con trưởng của Lục Thiếu Hoài, sao có thể không coi trọng được? Có tổng cộng bốn vú em, 24 giờ đều có bác sỹ túc trực. Nhưng Lục Hồng Huyên không sinh nhiều bệnh, quá lắm chỉ nôn một lần do ăn quá no. Đêm đó Lục Thiếu Hoài quýnh quáng, vội vàng chạy tới chạy lui, rồi ở đấy cả hai mươi ngày sau.

Ngày lễ đầy tháng được chuẩn bị, tất cả quản lý cấp cao của Nhân Gian đều tham gia. Lục Thiếu Hoài cảm thấy Tiêu Dao các quá nặng âm khí, không tốt cho con trai. Nên đặc biệt sắp xếp buổi tiệc tại Hội sở lớn nhất là Đông Ly Hạ.

Ngày hôm đó, Ứng Quả Nhi hứng thú bừng bừng chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vẫn chưa thấy quần áo trang sức Lục Thiếu Hoài đưa đến. Cô ta thấy có gì đó không đúng, tiệc đầy tháng của con trai đương nhiên mẹ ruột phải tham gia chứ. Lục Thiếu Hoài nên đưa đồ đến cho cô ta mặc. Chẳng lẽ đã đổi ngày?

Cô ta từ phòng đi ra, thấy Lục Thiếu Hoài đang ôm con nói chuyện gì đó với Tần Thái. Vú em cung kính đứng một bên, như này thật là...giống một nhà ba người. Sắc mặt Ứng Quả Nhi nặng nề, cô ta luôn không hiểu vì sao Bạch Cập lại coi trọng Tiên Tri này đến thế, bây giờ bỗng nhiên có cảm giác bị uy hiếp. Cho dù TT đang dùng bản thể, cũng có khí chất không nói nên lời.

Ứng Quả Nhi bước nhanh tới, đưa tay định ôm con từ tay Lục Thiếu Hoài. Rõ ràng hắn thấy hành động kia nhưng không có ý buông tay. Đương nhiên Ứng Quả Nhi không tranh với hắn, chỉ đành lùi tay về. Cô ta nhanh chóng đổi vẻ mặt tươi cười: "Thiếu Hoài, hôm nay chúng ta làm tiệc đầy tháng cho con ở Đông Ly Hạ đúng không?"

Lục Thiếu Hoài trêu chọc con trai trong lòng, nhàn nhạt ừ một tiếng. Ứng Quả Nhi không hiểu đây là ý tứ gì, đành phải hỏi: "Vậy...khi nào xe đến đón chúng ta?"

Lục Thiếu Hoài đưa con sang cho vú em, giọng nói như đương nhiên: "Hôm nay em không đi, Quả Nhi, bây giờ tình thế Nhân Gian chưa ổn định, con trai chỉ có thể nhận Tiên Tri đại nhân làm mẹ. Đây cũng là vì tốt cho con, để nó được quang minh chính đại sinh ra."

Ứng Quả Nhi như bị sét đánh, lập tức nhìn Tần Thái, sau đó nhìn chăm chăm Lục Thiếu Hoài, giọng nói mất đi vẻ dịu dàng thường ngày: "Vậy còn tôi thì sao? Tôi là cái gì?"

Lục Thiếu Hoài kéo áo con trai lên, sắc mặt không đổi: "Em là đại công thần của bổn tọa, sao ta có thể quên được? an tâm đi."

Ứng Quả Nhi sao có thể an tâm? Bây giờ nước thiên hà cũng không dập được lửa giận, cô ta nhìn Tần Thái mà tức quá hóa cười: "Cô thật làm tốt lắm, dám lợi dụng tôi làm áo cưới cho cô đấy."

Biểu cảm Tần Thái vẫn bình thường, mặt không biến sắc: "Chỉ là tình thế bắt buộc thôi, cô là mẹ đẻ thì nên cân nhắc cho con trai mình. Sao có thể vì danh phận nhất thời mà khiến nó khổ một đời?"

"Cô dựa vào cái gì mà dám day dỗ tôi!" Ứng Quả Nhi dùng sức đẩy Tần Thái, giọng quát lớn "Cô đừng quên, đứa nhỏ này....."Cô ta vừa định nói gì, mà thấy Lục Thiếu Hoài đang đứng đó "Đứa nhỏ này là do tôi mang nặng đẻ đau mười tháng, là chính tôi sinh ra!!"

Cô ta thật sự bất lực, dường như có thể nhìn thấy ý cười trong mắt Tần Thái. Đứa nhỏ này không phải là con của Lục Thiếu Hoài, cô ta biết nhưng không dám nói. Vì chuyện này cô ta cũng có phần. Lúc đó sao lại không tỉnh táo đến thế!

Tần Thái bảo vú em đưa đứa nhỏ lên xe, hôm nay cô mặc một cái xường xám màu như ánh bình minh, khoác bên ngoài là áo lông trắng muốt, trang sức khắp người đương nhiên là Lục Thiếu Hoài đưa, vừa lúc tương xứng với một thân ăn diện xinh đẹp. Lục Thiếu Hoài tự nhiên ôm eo cô, hai người cùng bước lên xe, rời khỏi biệt thự.

Ứng Quả Nhi muốn điên rồi, thật sự điên rồi. Cô đã trải qua mộng đẹp dài như vậy, trăm cay ngàn đắng hoài thai sinh con, kết quả lại để người khác làm mẹ! Trách không được cô ta ân cần như vậy, buồn cười là cô còn nghĩ cô ta đang lấy lòng cơ đấy!

Ứng Quả Nhi về lại phòng, dùng sức ném dĩa trái cây trên bàn xuống đấy. Rầm một tiếng, mặt đất văng đầy nước quả. Cô ta hung hăng giẫm đạp lên trái cây lăn lóc dưới sàn, hận chúng nó không phải là đầu Tần Thái.

Không lâu sau, bên ngoài có khách đến thăm. Cô vừa nhấc đầu lên thì thấy người đang đứng ở cửa là Bạch Cập, hắn đúng là khách hiếm khi đến.

Tuy cô ta tức giận, nhưng vẫn có nỗi sợ trời sinh với Bạch Cập, dù sao đã làm cấp dưới lâu. Cô ta đặt mông ngồi xuống sô pha, im lặng một lát rồi hỏi: "Sao ngài lại đến đây?"

Đương nhiên Bạch Cập không phải là người khách khí, hắn đi thẳng vào ngồi xuống ghế chính trong phòng, đốt một điếu thuốc, rít vài hơi rồi mới nói chuyện: "Cô ấy bảo ta tới để trấn an người nào đó. Mới rồi ta còn nghĩ không cần, hiện tại xem ra thật là cần đấy."

Ứng Quả Nhi cười lạnh, quan hệ giữa Bạch Cập và Tần Thái có ai mà không biết. Cô ta muốn hỏi người đó là ai, xem ra không cần nói rõ: "Đương nhiên là cần rồi! Cô ta ôm con trai tôi, còn hưởng thụ vinh quang vốn là của tôi!"

Bạch Cập gật đầu, đứng dậy đi đến trước mặt Ứng Quả Nhi, cô ta bị hắn nhìn đến sợ hãi, nhưng lòng còn đang tức giận nên không chịu thua.

Bạch Cập từ từ đưa tay ra, lấy đai lưng áo ngủ của cô ta, sau đó phất tay treo nó lên trần nhà, móc lên giàn đèn thủy tinh trên cao, sau đó làm dấu tay: "Lại đây."

Ứng Quả Nhi lùi về phía sau: "Ngài muốn làm gì?"

Thái độ Bạch Cập lạnh lùng: "Ta không có thói quen trấn an người khác, huống chi ngươi là người như vậy? Một khi đã thế, ngươi treo lên đó đi, nhiệm vụ lần này của ta coi như xong."

Trán Ứng Quả Nhi đổ mồ hôi lạnh, lúc này cô ta chợt tỉnh táo. Nếu còn bất mãn, cứ sinh khí giận dỗi uất ức như vậy, dưới tình huống bất bình đẳng địa vị như thế này, cô có tư cách gì đòi sự công bằng? Nếu cứ nháo loạn như thế, cho dù hôm nay Tần Thái không cho người giết cô, thì sẽ có một ngày bị Lục Thiếu Hoài phiền chán.

Cô ta cắn môi dùng sức nuốt nước bọt, sắc mặt biến đổi ngay lập tức: "Phán quan trưởng dạy phải, Ứng Quả Nhi đã quên mất bản thân."

Bạch Cập xoay người rời khỏi biệt thự, Ứng Quả Nhi đưa mắt nhìn theo hắn ra đến cửa.

Tiệc rượu đầy tháng của Lục Hồng Huyên rất viên mãn, tâm tình Lục Thiếu Hoài đang tốt nên uống nhiều hơn thường ngày. Đương nhiên có người chăm sóc cho hắn. Tần Thái ôm Lục Hồng Huyên đi xuyên qua đám người bên trong, nhận mọi lời chúc mừng tới tấp. Dù cho có người vẫn còn bất mãn, mà không thể biểu lộ ra bên ngoài được. Tiệc rượu này cả khách lẫn chủ đều vui.

Mà từ nay về sau, ý nghĩa của Tiên Tri đối với Nhân Gian đã có thay đổi. Trước kia, dù thế nào thì Nhân Gian chỉ coi cô như người ngoài, dù có lập nhiều công đến đâu, có bao nhiêu khen ngợi, trước sau gì cũng không được bước vào cánh cửa sâu hơn. Nhưng hiện tại, cô chính là mẹ của Đại thiếu gia Nhân Gian.

Tuy đã nói sẽ vĩnh viễn tôn kính Nhị phu nhân, không có vị trí vợ cả của Thủ lĩnh, nhưng Nhị phu nhân đã mấy năm ẩn cư, cô có khác gì nữ chủ nhân đâu?

Lục Thiếu Hoài không phải chưa nghĩ đến việc này, nhưng dù đã có Lục Hồng Huyên, Tần Thái vẫn rất khiêm tốn. Mỗi ngày cô chăm sóc Lục Hồng Huyên, ngoài ra chỉ tìm các trưởng lão bàn luận, có đôi khi giúp Bộ Phán quan cải tiến các loại pháp trận. Nhân Gian có càng nhiều pháp khí hơn, hầu hết từ tay cô mà ra, khắp Nhân Gian dần truyền đi thông tin Tiên Tri là thiên tài. Với tuổi đó mà có tu vi bực này, không phải thiên tài thì là gì.

Yến Tiểu Phi cảm thấy hắn ngày càng không hiểu được người phụ nữ này. Từ lúc làm trợ lý, thời gian hắn ở cùng Tần Thái lâu hơn, nhưng đa số là cô đang ngồi phát ngốc, có đôi khi nhìn chằm chằm ống đựng bút trên bàn như đang đi vào cõi thần tiên. Cô ta không ghê tởm như hắn đã tưởng, ít nhất là lần tiếp cận này cô ta không có chút hứng thú nào. Nhưng cũng không thể nói là người thiện lương. Có lúc vì mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoài, cô ta đã hủy đi hồn phách của một Huyền Thuật sư có thâm niên.

Sự thống khổ đó, dù hắn chưa từng trải qua nhưng nhìn thấy một tán tu cũng khá nổi danh trong giới Huyền môn, bị Tần Thái hủy hồn phách dễ dàng như thế cũng đủ làm hắn sợ hãi. Lúc nhàn hạ, cô ta thích ôm Lục Hồng Huyên đi ra ngoài chơi, Yến Tiểu Phi làm trợ lý nên cũng đi theo.

Cô không đi xa, thích đến một sơn thôn nhỏ, ôm Lục Hồng Huyên chậm rãi đi dạo trên con đường đất. Ngẫu nhiên thấy vài nông dân đang làm ruộng thì lại đứng im lặng, không biết là đang nghĩ gì.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!